Nguyễn Hiền Nhân

Mẹ là vầng thái dương



Buồn ray rứt trong những ngày giỗ Mẹ
Con dây mơ ôm hối tiếc trĩu lòng
Ơn nghĩa sinh thành như nước biển Đông
Làm sao trả hết ân sâu của Mẹ?

Con thương mẹ suốt cuộc đời quạnh quẽ
Bạc mái đầu còn nặng nợ cháu con
Căn bệnh lao tâm khiến mẹ mỏi mòn
Sao ngoài mặt cố thản nhiên vui vẻ?

Con bàng hoàng ngày mẹ xa con trẻ
Cảm giác đất trời sụp đổ ngả nghiêng
Nơi suối vàng mẹ cũng rất linh thiêng
Đã độ con vượt qua bao đau khổ

Kiếp tha phương con xuôi ngược hải hồ
Đường tình cảm dẫu gặp nhiều trắc trở
Tim khắc ghi lời mẹ hiền nhắc nhỡ 
Thiếu chân tình tất cả chỉ hư vô

Thật tĩnh tâm trước cám dỗ xô bồ
Hướng chánh đạo con vững lòng đi tới
Con mãi mãi là con yêu của mẹ
Cười lượt qua mọi sóng gió trong đời

Giữa bóng đêm không nhìn thấy mặt trời
Con tin mẹ sẽ soi đường dẫn lối
Mẹ là Thái dương ánh sao chói lọi
Hạnh phúc nhiệm mầu khi gọi mẹ ơi!



Hmhiennhan

Được bạn: vdn 25.10.10 đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Mẹ là vầng thái dương"